18 TRÁI TÁO VÀ BÀI HỌC

 18 TRÁI TÁO VÀ BÀI HỌC GIÚP BẠN RÚT NGẮN THỜI GIAN THÀNH CÔNG☘️

– Có một người người Thầy và một người Học trò đi khắp nơi để có thể giúp đỡ con người. Mà hồi xưa trong nhà Phật người ta gọi là Phổ độ Chúng sinh. Hai thầy trò mới đi khắp nơi như vậy để mang những điều tốt đẹp cho cuộc đời thì đi miết rồi cuối cùng lương thảo, lương thực, tài chính cũng gần hết.

– Một ngày nọ hai thầy trò chuẩn bị băng qua sa mạc mà lương khô thì hết, tiền cũng không còn. Lúc này người Thầy mới suy nghĩ và quan sát xung quanh thấy bên kia đường có một thanh sắt, người Thầy mới nói với Học trò và hướng tay chỉ về phía thanh sắt và nói: Con nhặt cái thanh sắt đó đi bán đi, rồi thầy trò mình sẽ có chút tiền để mua lương thảo vượt qua sa mạc này.

– Người Học trò mới nói: Dạ Thầy ơi không được đâu, cái thanh sắt đó nó dơ quá. Con thì ăn mặc lịch sự, ít nhất cũng sạch sẽ, con là sư nữa đi lụm nó thì kỳ quá thầy, thôi con không nhặt nó đâu.

– Người Thầy nghe mới nói: Thôi được rồi, con không nhặt thì ta nhặt vậy. Thế là ông thầy chậm rãi bình tĩnh bước qua đường và cúi xuống nhặt thanh sắt , ông đi tìm chỗ bán và ông bán sắt vụn được một ít tiền và ông mua được 18 Quả Táo.

– Người Thầy để Táo trong tay nải, rồi hai thầy trò tiếp tục băng qua sa mạc. Đi được một hồi thì người học trò thấy đói bụng và mới nhớ chợt là thầy mình có có 18 quả táo, thế là tính mở miệng xin Thầy nhưng lại ngại. Tại vì lúc nãy Thầy bảo mình nhặt thanh sắt mà vì sĩ thân mình không nhặt nên không dám mở miệng xin và đành nhịn đói.

– Người Thầy rất tinh tế trong quá trình đi như thế thì Thầy giả vờ đánh rơi Quả Táo. Thầy đi trước, thầy giả vờ đánh rơi một quả táo. Người Học trò đi sau nhặt táo ăn rất ngon lành và cứ như vậy Thầy rất là tâm lý và giả như không biết gì. Cứ đi khoảng một đoạn, một quãng đường thì người Thầy giả vờ đánh rơi thêm một quả táo nữa. Và cứ như vậy, một hành trình trải dài cuối cùng cũng băng qua sa mạc và cũng hết 18 quả táo.

– Lúc này người Thầy mới quay lại nhẹ nhàng hỏi Học trò: Con à, con ăn Táo có ngon không?

– Người học trò bẽn lẽn, ngại ngần nói: Dạ, Dạ ngon…

– Người Thầy hỏi thêm một câu nữa: Con học được gì từ việc ăn Táo?

– Người Học trò lúc này mới thưa với Thầy: Dạ, thưa Thầy, biết ơn Thầy đã Dụng tâm, con học được một bài học rất là quan trọng trong cuộc đời. => Đó chính là phải chi con cúi đầu một lần đúng lúc thì đã không phải mất 18 lần cúi đầu chỉ vì miếng ăn.

– Nghe xong câu nói này, Thầy cười nói: Tốt rồi đó, con người ai cũng có sĩ diện nhưng tùy giai đoạn cuộc đời mà cái sĩ diện nó đáng giá bao nhiêu. Nếu con cúi đầu một lần để học tập đúng lúc những cái điều cần thiết của cuộc đời thì tương lai con không phải nhiều lần cúi đầu.

✍ THÔNG ĐIỆP:

– Nếu cúi đầu một lần để học tập đúng lúc những cái điều cần thiết của cuộc đời thì tương lai con cái của mình không phải nhiều lần cúi đầu.

– Con người ai cũng có sĩ diện, nhưng mà tùy giai đoạn cuộc đời tự vấn lại sĩ diện đáng giá bao nhiêu, lúc đó tự đưa lên bàn cân.

– Một lần cúi đầu để học tập đúng lúc những điều cần thiết trong cuộc đời thì tương lai không phải nhiều lần cúi đầu xin việc cho con cái.

– Một lần cúi đầu để học tập đúng lúc những điều cần thiết trong cuộc đời thì tương lai không phải nhiều lần cúi đầu để lo cho sức khỏe của cha mẹ (ví dụ phải đi mượn tiền để lo cho sức khỏe của ba mẹ).

– Giai đoạn tuổi trẻ của con người thì người ta sẽ nhìn vào cha mẹ mình mà đối đãi với mình. Giai đoạn trung niên của con người, người ta sẽ nhìn vào mình mà đối đãi với cha mẹ mình.

=> Đừng để già rồi mới hối hận, thường khi về già con người chỉ hối hận bởi những điều họ chưa làm chứ không phải những gì họ đã làm