BÀ LÃO HAY KHÓC
Ngày xưa có một bà lão. Vào mùa mưa bà ấy cũng khóc và vào mùa nắng bà ấy cũng khóc. Người dân xung quanh gọi bà với cái tên: “Bà lão hay
khóc”. Có một vị thiền sư thấy lạ liền hỏi: Sao bà hay khóc vậy? Bà lão trả lời: “Tôi có 2 đứa con gái. Cô con gái cả gả cho anh bán giày vải, còn cô con gái út gả cho anh bán dù. Mỗi khi trời mưa, tôi lại nhớ tới cô con gái cả. Chắc hẳn trời mưa nó không bán được nhiều giày vải. Tôi nhớ và thương nó nên khóc. Vào ngày trời nắng, tôi lại nhớ tới cô con gái út. Chắc hẳn trời nắng nó cũng không bán được nhiều dù. Tôi nhớ, thương nó rồi lại khóc“ Thiền sư thấy vậy liền cười lớn. Người nói: “Vậy tại sao bà không nghĩ ngược lại. Vào ngày trời mưa, bà nhớ tới cô con gái út. Bà sẽ cười vui vì cô con gái út sẽ bán được rất nhiều dù. Vào ngày trời nắng, bà nhớ tới cô con gái cả. Bà sẽ cười vui vì cô con gái cả sẽ bán được rất nhiều giày vải. Như thế, chẳng phải cả cuộc đời bà sẽ cười An vui hay sao.”
Nếu nói chúng ta có quyền chọn ba mẹ sinh ra thì chúng ta nghĩ sao ?
Thực tế là do chúng ta chọn ba mẹ sinh ra, cho dù là nghiệp tốt hay nghiệp xấu thì đều là do chúng ta tạo, và chúng ta tạo được gì là chúng ta đã chọn nơi để sinh ra.
Cho nên nhiệm vụ của chúng ta là khi hiểu biết thì chúng ta có quyền chọn lọc để tạo ra tổng nghiệp tốt và làm lớn nó.
Câu nói hay:
Đừng cho con hưởng hết cái Phước hiện có của nó quá sớm, trong khi nó còn nhỏ và chưa tạo được ra giá trị gì nhiều, bởi cho nó hưởng quá nhiều thì càng ngày con sẽ càng bị hết Phước sớm hơn, sau này nó sẽ khổ và khó khăn nếu nó không còn phước báu và không biết tạo thêm được phước báu.