GIÀU TÂM THÁI


  1. MỤC TIÊU
  • Cách thức làm chủ nội tâm
  • Chuyển dịch tâm thái
  • Linh hoạt sử dụng 3 tâm thái (TTBO, BD, An vui) để kích hoạt tổng nghiệp tốt.
  1. TRỌNG ĐIỂM
  1. Làm rõ các khái niệm: Người làm chủ tâm thái, Người giàu Tâm thái, Trân trọng biết ơn, Người trân trọng biết ơn, BAO DUNG, An vui.
  2. Thấu suốt khái niệm nội tâm
  3. Làm rõ nguồn gốc của năng lượng Trân trọng Biết ơn và cách thức nuôi dưỡng (nguồn năng lượng Trân trọng Biết ơn).
  4. Làm rõ sự khác nhau giữa BAO DUNG, Tha thứ, Vị tha, Khoan dung
  5. Nêu được định nghĩa người đạt tâm thái An vui và cách thức tách tâm cảnh để đạt được trạng thái An vui nội tâm.
  1. MẬT MÃ

Tham khảo hình vẽ

  1. KHÁI NIỆM – ĐỊNH NGHĨA
  1. Tâm thái được hiểu là một trạng thái cảm xúc nội tâm.
  2. Người làm chủ tâm thái là người chủ động chọn lựa và chịu trách nhiệm với những chọn lựa bên trong nội tâm để làm chủ hoàn cảnh bên ngoài.
  3. Người giàu tâm thái: là người luôn giữ được xuyên suốt trạng thái trân trọng biết ơn ở tình, BAO DUNG ở tánh, An vui ở tâm. 

Một người mà luôn giữ được xuyên suốt 3 cái trạng thái này luân phiên nhau, linh hoạt sử dụng phù hợp với từng bối cảnh thì được gọi là người Giàu Tâm Thái.

Trân trọng Biết ơn và BAO DUNG dựa trên nền tảng của An vui thì đó được gọi là người Giàu Tâm Thái.

Tức là lấy cái Tình để đối đãi, hay lấy cái Tánh để phân tích, hân biệt, hay lấy cái Tâm để đón nhận (chỉ biết, chỉ nghe, chỉ thấy, chỉ nói vậy thôi).

Khi đối diện với một thông điệp, người đó chọn Tình để đối đãi, hay dùng Tánh để phân tích phân biệt, hay là dùng Tâm để đón nhận sẽ quyết định mức độ làm chủ nội tâm người người đó.

  1. Trân trọng Biết ơn
    + Trân trọng biết ơn là trạng thái cảm động nội tâm trước sự vật, sự việc, hiện tượng hay con người.

+ Người trân trọng biết ơn là người mà trạng thái nội tâm luôn có sự cảm động trước sự vật, sự việc, hiện tượng, hành vi người khác.

+ Cảm động nội tâm là trạng thái cảm nhận bên trong nội tâm xuất hiện khi điều mình không xứng đáng có nhưng mình lại có, là điều mà bản thân nhận được vượt ngoài cái tưởng và tham của thực tại về tài, sắc, danh, thực, thùy.

+ Nuôi dưỡng sự cảm động nội tâm để khởi tạo sự TTBƠ với con người

+ Trân trọng thì mới sở hữu biết ơn thì mới Thiên Trường Địa cửu. 

+ Trân trọng là tốc độ, biết ơn là phương hướng.

+ Người sở hữu không trân trọng thì người trân trọng sẽ sở hữu

+ Điều mình làm cho người khác là điều nên làm. Điều người khác làm cho mình là điều không nên.

+ Triết lý viên kẹo

CÁI BẪY CỦA “SỰ HIỂN NHIÊN” ≠ CẢM ĐỘNG

Có một nghịch lý đang diễn ra là: chúng ta Trân trọng – Biết ơn người giúp ta một lần, nhưng lại oán trách người ở bên cạnh giúp đỡ ta hàng ngày. Bởi vì nó đã hình thành loại cảm xúc “SỰ HIỂN NHIÊN”. Cái bẫy về sự hình thành của cảm xúc về sự hiển nhiên xuất hiện thì nó sẽ mất đi sự Trân trọng – Biết ơn của mình với người đối diện.

Khi nguồn năng lượng của sự Trân trọng – Biết ơn mà có, thì cảm xúc oán trách biến mất.

Chỉ cần sơ hở là sự hiển nhiên sẽ hình thành.

KHI “sự hiển nhiên” xuất hiện thì sự Trân trọng – Biết ơn sẽ biến mất, Oán trách sẽ hình thành.

Ví dụ vợ nấu ăn, giặt đồ, lo lắng cho mình lâu ngày, thì mình sẽ thấy đó là việc hiển nhiên, không còn thấy biết ơn và trân trọng việc làm đó của vợ nữa.

Cảm động xuất hiện thì “sự hiển nhiên” sẽ không hình thành, thì sự Trân trọng – Biết ơn sẽ tự hiển lộ.

Cảm động mà không có thì sẽ tích “sự hiển nhiên”. “Sự hiển nhiên” hình thành thì sẽ mất đi sự “trân trọng – biết ơn”, mất đi sự trân trọng – biết ơn, thì sự “oán trách” sẽ tăng trưởng.

Oán trách và trân trọng biết ơn là hai cảm xúc nó trái ngược với nhau. Oán trách mà xuất hiện thì cây bất như ý sẽ trồi lên quả bất như ý, trân trọng biết ơn mà xuất hiện thì cây như ý sẽ trồi ra quả như ý.

Trân trọng – Biết ơn về cái gì, thì sẽ thu hút về cái đó.

Bản chất của con người là luôn luôn có sự trân trọng biết ơn. Con người giữ được nguồn năng lượng của sự trân trọng biết ơn thì Phước báo sẽ được giữ.

  1. BAO DUNG 

+ BAO DUNG (UNESCO): là tôn trọng, thấu hiểu sự khác biệt của người khác đối với mình trong phong tục, tập quán, quan niệm sống, niềm tin, tôn giáo, chủng tộc và cách thức hành động, chấp nhận (chấp thuận) cho người khác làm những chuyện mà bản thân mình không tán thành trong một sự giới hạn nhất định để hướng họ tự giác đến sự tốt đẹp.

+ BAO DUNG (CTCN): là trạng thái nội tâm không dính mắc với bất cứ điều gì diễn ra trong tâm trí do tác động của hoàn cảnh bên ngoài. BAO DUNG là trạng thái nội tâm mà khi đó tánh tham và tánh tưởng dừng lại.

+ Người BAO DUNG với con người là người mà trạng thái nội tâm của họ không dính mắc bởi bất cứ điều gì ở hành vi của người khác.

+ Tam giác hiện thực BAO DUNG

   o TTH: Là Trạng thái Nội tâm không Dính mắc với bất kỳ điều gì diễn ra trong Tâm trí do tác động của hoàn cảnh bên ngoài.

   o NLH: Là Trạng thái Nội tâm mà khi đó Tánh Tham và Tánh Tưởng được dừng lại.

   o VCH: Tôn trọng, Thấu hiểu, Chấp nhận

+ THA THỨ: Người có đức tính tha thứ, là 10 phần lỗi người nhập vào trong mình hết luôn vào mình hết luôn. Sau đó qua một thời gian cái người mà có tha thứ đó nó giảm xuống còn khoảng 6-7 phần lỗi. Thì cái đó nó vẫn còn đó nhưng mà kia người ta nhắc đến người ta vẫn còn bực bội. Nhưng mà ngoài miệng với ngoài hình tướng thì người ta nói tôi tha thứ cho anh đó. Nhưng không phải, khi đụng chuyện tái lại cái đó thì nó lại bùng nổ thì người đó là người tha thứ.

+ VỊ THA: 10 phần lỗi của người, qua góc nhìn của mình gọt giảm xuống Chỉ nhận vào mình 6-7 phần, sau đó qua thời gian bỏ dần còn 4,5 phần, thì nó còn khoảng dưới trung bình một chút là khoảng 4 đến 5 phần. Trung bình với dưới trung bình một chút tưởng rằng đã quên đi, nhưng mà nhiều lần lặp lại cái điều đó thì nó lại trỗi dậy. Là người có đức tính vị tha.

+ KHOAN DUNG: Người khoan dung là lỗi của người 10 phần, qua ánh mắt nhìn của họ, qua tay của họ nó gọt xuống còn khoảng cỡ 4-5 phần lỗi thôi, vô trong con người họ còn lại 1-2 phần thôi và theo thời gian dài nữa thì nó mất luôn. Và sự lặp lại của cái điều đó nó không có quá nhiều thì nó cũng tan dần đi cái đó luôn, thì người đó là khoan dung.

+ BAO DUNG: Không nhìn thấy lỗi người chính là người BAO DUNG, cần tập làm người ở mức này.

Đa phần chúng ta có khuynh hướng dùng sự vị tha, khoan dung hoặc BAO DUNG cho người, mà chỉ dùng sự tha thứ cho chính người thân của mình.

BAO DUNG cho người khác là cách đơn giản nhất để cứu lấy tương lai của chính mình.

  1. An vui

+ Vui vẻ của một con người có thể đến từ Khoái lạc và đến từ An vui. Chúng ta cần phân biệt rõ cái trạng thái Vui vẻ của con người là do Khoái lạc mang lại hay do An vui mang lại.

o Vui vẻ thông qua Khoái lạc: Là Trạng thái Cảm xúc Nội tâm khi thỏa mãn nhất thời Tham và Tưởng về Tài, về Sắc, về Danh, về Thực, về Thùy.

 O Vui vẻ thông qua An vui:

    + Là Trạng thái Nhận thức (Cảm xúc) Nội tâm mà khi đó Tham và Tưởng về Tài, về Sắc, về Danh, hay về Thực, hay về Thùy được Buông, được Dừng, được Thôi hay được Dứt.

+ An vui là Trạng thái Nhận thức Nội tâm (Cảm xúc) xuất phát từ Sự Chân thật nơi chính mình, xuất phát từ Nghe – Thấy – Nói – Biết mà không dính vào lớp Tánh và lớp Tình của con người.

+ An vui là Trạng thái Nhận thức Nội tâm biết mình đang Nghe, biết mình đang Thấy, biết mình đang Nói và biết mình đang Biết. Trạng thái này khởi tạo là khởi tạo cái Tánh Không của Nội tâm và sẽ phát ra nguồn năng lượng của sự An vui.

+ Nếu ai xem đó là một Trạng thái Nhận thức thì đó là Trạng thái của Tánh không Nội tâm và nhận về Sự Chân thật nơi chính mình. Nếu chúng ta ngừng ở An vuiAn vui thì nó là trạng thái Nhận thức, còn nó bộc lộ ra bên ngoài thành cái sự Vui vẻ thì đó là Trạng thái Cảm xúc.

+ NGƯỜI ĐẠT TÂM THÁI AN VUI:

Là người mà việc sở hữu đầy đủ hay không đầy đủ vật chất thỏa mãn tánh TƯỞNG và tánh THAM cũng không còn là yếu tố quyết định sự vui vẻ.

Người đạt tâm thái An vui là người khi nghe và thấy vấn nạn của đối phương là chỉ biết mình đang NGHE và chỉ biết mình đang THẤY (có thể được gọi là nghe, thấy trong An vui thanh tịnh).

Biết mà không dính mắc chớ không phải vô tri.

Chấp có cũng không được, chấp không cũng không nên.

Một người vô tri vô giác, 1 người khùng, 1 người An vui về hình tướng như nhau nhưng nội hàm khác nhau.

Bên nhà Thiền, người ta có dùng câu: Tánh Nghe, Tánh Thấy là bè, Đưa người thanh tịnh về miền quê xưa, để giúp chúng ta nhận lại An vui chân thật nơi nội tâm mình, tức là mượn cái Tánh Nghe, Tánh Thấy để tách cảnh ra, gọi là Tâm cảnh không dính nhau. Khi nghe và thấy chân thật dần dần sẽ nói được lời chân thật.

Khi dính mắc vào mọi việc mà còn không An vui được, thì hãy dùng “Nhất Tự Thiền” là BUÔNG, DỪNG, THÔI, DỨT vấn đề ngay tại đó để trở về trạng thái An vui nội tâm.

Khi chưa nhận thấy sự chân thật nơi chính mình đồng nghĩa với việc mình còn thiếu công đức.

+ Tam giác Hiện thực NỘI TÂM CÂN BẰNG:

o Thông tin là Sự Chân thật nơi chính mình

o Năng lượng là Tánh Không Nội tâm

o Vật chất là An vui

  1. CHỦ ĐỀ LIÊN QUAN
  1. Cấu trúc con người
  2. Giàu trí tuệ
  3. Nhận thức nội tâm về con người
Để lại một bình luận 0

Your email address will not be published. Required fields are marked *