Đức Phật cùng các Đệ Tử

tới bờ sông nước chảy cuồn cuộn bên ngoài Thành Xá Vệ. Nhân việc không thấy lái đò đâu phải kết bè mảng để qua sông, Đức Phật kể một câu chuyện:

Xưa có một người kết được cái bè chắc chắn để qua sông. Ông phải vất vả lắm: kiếm gỗ củi khô, tìm dây rừng bện lại, dùng tay làm mái chèo mà vượt sông

Nhưng khi đã đặt chân được lên bờ rồi thì ông ta lại nghĩ: “Cái bè này mình

đan thật tốt, nó đã giúp mình qua sông, thoát khỏi hiểm nguy. Vậy thì mình đừng bỏ nó đi, cứ mang theo bên người thì ắt sẽ lại có lúc dùng đến”. Nghĩ vậy ông bèn vác chiếc bè lên rồi bước đi

Chiếc bè chỉ có ích khi dưới nước, còn lên bờ thì nó lại trở thành gánh nặng. Người đàn ông nọ không hiểu ra được điều này nên cứ mệt mỏi vác trên mình chiếc bè vốn đã vô dụng

Tất cả những gì một người tu luyện gặp trong cuộc đời cũng chỉ là phương tiện để giác ngộ; nếu đã vượt qua thì phải buông bỏ để bước tiếp

Đời người như dòng sông chảy mãi, nếu cứ đứng nhìn năm tháng vẫn cứ trôi qua. Hãy kết cho mình cái bè để qua sông, qua sông rồi thì hãy bỏ bè sao phải chấp trước u mê.