CÂU CHUYỆN NỤ CƯỜI
Cô gái cắm hoa
Có một cô gái khoảng chừng 20 tuổi, hồi xưa tới bây giờ cổ thấy những người xung quanh đối xử với cổ kém lắm, đối xử với cổ kém lắm. Ngày xưa tới giờ những người xung quanh đối xử với cổ là tệ. Tại vì cổ suy nghĩ như vậy mà, những người xung quanh không có ân cần không có đối đãi với cổ tốt.
Thì một ngày đẹp trời, thì gần nhà cổ có tổ chức một buổi triển lãm về hoa. Thì khi triển lãm hoa đó cổ mới bắt đầu đi lại xem cái triển lãm. Trời ơi, cổ lại của thấy cái chậu hoa đó có những bông hoa đẹp quá mà nở hoa ra nhiều lắm. Thì cổ mới xin cái ông chủ đó là ông chủ ông cho tôi một bông hoa được không. Thì ông chủ mới hỏi là cô xin hoa để làm gì. Thì cuối cùng cũng mới lấy hoa cắt 1 bông hoa cổ cài lên mái tóc.
Các anh chị biết mà phụ nữ mà tự nhiên cài một bông hoa trên mái tóc thì sao ạ. Tự nhiên cảm nhận mình đẹp lạ lùng, mình đẹp lạ lùng. Thì người phụ nữ đó mới nhanh chóng đi về nhà là để xem mình đẹp như thế nào. Nhưng mà một điều lạ nghe tự nhiên sau những người hàng xóm mà những người ngày xưa tới giờ không có vui vẻ với mình, không có đón nhận mình gì hết
trơn. Sao tự nhiên bữa nay họ cười với mình vui vẻ với mình quá ta. Sau đó cô thầm suy nghĩ thì mình chắc đẹp lắm đây. Thì càng muốn nhanh chóng về nhà càng nhanh chóng về nhà. Chạy nhanh chóng về nhà càng đi về nhà nhanh hơn nữa.
Mà cuối cùng càng đi gần về nhà thì mọi người càng đối đãi với mình vui vẻ hơn. Nên người phụ nữ này mới thấy mừng quá rồi cuối cùng là đi nhanh hơn nữa đi nhanh hơn nữa vô trong nhà coi Kiến coi. Thì vừa coi vô trong kiến thì cái bông hoa nó rớt đâu mất tiêu rồi. Nó rụng ở đâu mất tiêu rồi, nó rơi đâu mất tiêu rồi. Cái cổ mới đi xoay quanh xung quanh cổ đi tìm kiếm tìm kiếm, đi thêm một đoạn tìm kiếm tìm kiếm cuối tuần đó thì phát hiện hoa rơi ngay chỗ chậu hoa nơi cổ mới vừa đi.
Thì Cô mới bắt đầu ngộ ra các anh chị. Vậy thì từ khi mà mình gắn bông hoa lên tai đến khi mình về thì người ta cười vui vẻ với mình là do đâu ta đâu phải mình đẹp. Thì cổ ngộ ra được là cổ chủ động cười vui vẻ với mọi người nên người ta vui vẻ với cổ.
Cô gái sau khi ngộ ra được điều đó thì cô đã thay đổi cuộc đời sau 20 năm sống cô độc. Bởi vì sao ạ, cô nhận thức được đó là mình chủ động vui vẻ với người khác thì nó thay đổi lại cuộc sống.
Thì đó là các câu chuyện về nụ cười mà có thể thay đổi được tương lai của con người.
NỤ CƯỜI THAY ĐỔI MỘT NGHỀ NGHIỆP
Có một cái câu chuyện nữa đó là một nụ cười thay đổi một cái nghề nghiệp của một con người thay đổi cái vận mệnh của một con người.
Cái người đó thì chơi môn điền kinh cũng nổi tiếng là một trong những vận động viên nổi tiếng của điền kinh. Thì ông ấy có suy nghĩ như vậy nè. Mình kết thúc giải nghệ cái điền kinh này thì mình cũng phải chọn một cái nghề gì mình làm. Tại vì tuổi nghề của điền kinh nó không có dài lắm. Vậy thì mình chọn ngành nào ta? Mình thì mình nổi tiếng như thế này, thì mình chọn ngành bảo hiểm chắc là phát triển được. Thì ông mới bắt đầu xin vô một cái công ty có danh tiếng nhất đất nước Mỹ về bảo hiểm vào thời điểm đó. Anh vừa xin vô thì ông được trực tiếp đi gặp ông giám đốc, Tại vì Ông là người nổi tiếng. Nên ông muốn cái người giám đốc đó bảo hộ trực tiếp cho ông. Thì ông giám đốc ông nhìn thấy cái người đàn ông này thì cũng nói ok, vậy thì làm vậy thì anh cứ đi làm đi. Tôi cũng không có thời gian nhiều nhưng mà tôi cũng sẽ hỗ trợ cho anh.
Thì cái người đàn ông trung niên đó mới bắt đầu đi bán bảo hiểm. Thì sáu
tháng sau, Ông đi lại nói chuyện với ông giám đốc là gì. Có một điều lạ nghe,
tôi cũng là người nổi tiếng nhưng mà tôi đi bán bảo hiểm người ta không có mua. Thì ông có thể chỉ cho tôi cách để tôi có thể bán được bảo hiểm hay không. Thì cái ông giám đốc mới chia sẻ đơn giản như thế này.
Ngay từ đầu tôi cũng tính chia sẻ với anh, nhưng mà để cho anh làm thì tôi mới nói. Ngạn ngữ Trung Quốc có một câu nói rất hay: đó là “nếu không biết cười thì đừng mở hiệu buôn”. nNếu không biết cười thì đừng mở hiệu buôn.
Có nghĩa là ta là một con người nào đó kinh doanh buôn bán thì phải biết cười, Còn nếu không biết cười thì đừng có mở hiệu buôn. Cái ngành nghề của ông trước đây là bên điền kinh ông có thể không cười hoặc là không làm gì đó chỉ cần ông chạy tốt là được.
Nhưng đối với các lãnh vực bảo hiểm, thì giao tiếp tối thiểu của một người bán bảo hiểm là ông phải có một cái nụ cười thì ông mới có thể bán được. Thì thôi về nhà tập cười đi thì ông sẽ bán được bảo hiểm. Thì cái người đó về nhà mua một miếng kính lớn lắm để trong toilet. Rồi thì ngày nào cũng như vậy ông cũng lên mạng, ổng cũng coi người
ta tập cười kiểu làm sao. Đưa răng ra nhận biết đồ làm sao để cười rồi mỗi lần tắm như vậy là ổng cười. Thì ông tập 6 tháng sau thì ông bán được một số cái hợp đồng, nhưng mà ông không có hài lòng nội tâm. Nên là mới lên gặp ông giám đốc hỏi nữa. Là tại sao mà tôi vẫn cười nhưng mà bảo hiểm vẫn bán chưa được.
Thì ông giám đốc mới nói là ông cười thì được rồi, nhưng mà ông thiếu một nụ cười chân thành. Bây giờ tôi chỉ cho ông một cái nè, đó là sáng nào cũng vậy Ông vẫn đi bán bảo hiểm nhưng mà Ông đi ra công viên chơi đó thì sáng sớm mấy đứa nhỏ con nít nó chơi đó thì ông quan sát nó cười đi một tháng rồi sẽ báo cho tôi biết.
Thì cái người đó quan sát xong một tháng trôi qua. Thì một ngày đẹp trời thì quan sát mấy đứa nhỏ, thì các an chị biết là con nít mà nó cười đó, thì mấy đứa trẻ nó cười thì cái thịt của nó giật bặt bặt luôn không. Thấy mọi điều trong cuộc sống đều có thể làm cho trẻ em cười được.
Thì ông nhìn ra, Ông thấy nó rất đơn giản trong cuộc sống từ đơn giản nhất trong cuộc sống cũng có thể đem lại nụ cười. Từ một cái câu nói hay một hành động gì đó thì con nít nó cũng cười được. Rồi sau đó nụ cười của một đứa trẻ nó bộc lộ ra ánh mắt luôn, nụ cười có sự chân thành trong cái gương mặt. Thì cuối cùng là ông ngộ ra. Sau đó ông về nhà ông tập luyện và ông nói là nhất định phải tìm lại cái niềm vui trong tất cả mọi việc của cuộc đời này. Và lấy lại cái nụ cười của trẻ thơ ngày xưa của mình. Thì trong khoảng cỡ nửa
năm đến một năm sau nữa. Thì người đó phát triển lên và sau đó trở thành người nhân viên xuất sắc nhất của công ty bảo hiểm lớn nhất đất nước Mỹ đó. Cái câu chuyện này là câu chuyện có thật của một người kể lại trên một cái bài viết. Thì đó là một người dùng nụ cười thay đổi nụ cười để kiến tạo lại tương lai của nghề nghiệp.
NỤ CƯỜI THAY ĐỔI QUỐC GIA
Thì có một ông vua đó ở một quốc gia nọ, mỗi lần hợp với cận thần thì khi
đưa lên một ý kiến thì cận thần đều rất là ít người phối hợp và ủng hộ.
Thì sau những năm tháng Ông ngồi đó thì ông mới thắc mắc và Ông hỏi ông Quốc sư. Ông nói Quốc sư Ơi Bây giờ ta muốn cái lúc thiết triều đó, cái không khí của lúc thiết triều làm sao thay đổi một chút xíu để cho mọi người mạnh dạn ý kiến góp ý. Và đồng thời tạo nên một cái hòa khí của buổi thiết Triều của triều Đình. Thì ông vua ông nói như vậy thì ông Quốc sư mới nói là được. Nhưng mà bệ hạ phải chịu cực một chút xíu.
Đó là mỗi sáng sớm lúc mà bệ hạ thức dậy, thì sau khi mà lau mặc đồ này kia hết trơn, thì cho phép thần giúp đỡ bệ hạ là đeo một cái mặt nạ vào. Đeo cái mặt nạ vào sau đó bệ hạ ngồi đó trước gương đó khoảng 5 phút thì bệ hạ hãy đi ra thiết triều. Thì làm như vậy cỡ 3 tháng cỡ 90 ngày thì bệ hạ sẽ làm được cái điều đó.
Thì ông thử ông làm, thì sáng thức dậy phi tần cung nữ đồ này kia chăm sóc cho Ông xong cái đeo cái mặt nạ vào. Thì ông Quốc sư tạc cái gương mặt đó thì cái mặt nạ giống như y chang ông vua vậy chứ không có gì khác. Không có ai phân biệt được cái gì hết trơn nó không có khác gì hết trơn, chỉ có khác một chút xíu là có một chút nụ cười.
Sau đó bắt đầu ngồi trước gương, cái tự nhiên Ông thấy ông cười ông cũng mắc cười. Sáng nào cũng vậy ông ngồi trước gương khoảng vài phút cái ông đi ra thiết triều. mà ở dưới xa mà, người ta nhìn thấy gương mặt của ông lúc nào cũng cười. Mà các anh chị nhìn thấy là tâm trạng của một người vua mà nó quyết định luôn cái cục diện của quốc gia. Tâm trạng của ông vua mà ông vui vẻ thì cái tự nhiên ông cười thì ông nào buồn rầu ở bên dưới cũng vô thiết triều thấy ổng vui lòng cười thì sao. Cũng cười. Liên tục như vậy đó khoảng 3 tháng trời, Sau đó ông cái gì thì mọi người đều lắng nghe vui vẻ, không khí của cái buổi thiết Triều nó thay đổi toàn diện luôn. Thì bắt đầu ông mới mừng quá, cái ông nói với Quốc sư như vậy nè ta thấy hiệu quả rồi đó nhưng mà không lẽ ta đeo cái mặt nạ này suốt đời.
Thì nói với ông Quốc sư, thì quốc sư nói cũng không sao, bây giờ bệ hạ cũng không cần đeo mặt nạ nữa, nhưng mà bệ hạ trước khi đi thuyết chiều thì bệ hạ ngồi trước gương một chút. Ông mở cái gương mặt ra khi ngồi trước gương, cái tự nhiên cái gương mặt của ông ông nhìn thấy ông sợ. Tại vì gương mặt của ông không có nụ cười. Không có nụ cười trên gương mặt. Cái tự nhiên ông nhớ lại hình ảnh của cái mặt nạ. Ổng cười lên cái khuôn mặt nó đổi lại. Thì ông phát hiện ra là ngày xưa tới bây giờ những người xung quanh áp lực bên mình là bởi vì cái gương mặt của mình người ta không có cái nụ cười được, mà người ta không thể nào tạo cái không khí tốt được. và cuối cùng ông đã thay đổi cái nụ cười trên khuôn mặt của mình. Và từ đó trở đi thì vận mệnh của quốc gia đã thay đổi. Là bởi vì mỗi buổi thiết Triều nó đã cho ra một cái không khí thiết triều vui vẻ rất tốt. Và người đứng đầu của quốc gia đó đã thay đổi được một cái trạng thái nội tâm, trạng thái nội tâm mà vui vẻ thì cái quốc gia đó nó thay đổi.
Nên là thông qua câu chuyện đó toàn cảm nhận được. Nếu mà biết đổi một cái nụ cười thì vận mệnh của đất nước cũng thay đổi. Mình là cái nụ cười của mình nó cũng vừa Thay đổi vận mệnh, vừa thay đổi vận mệnh của cá nhân vừa thay đổi vận mệnh của nghề nghiệp và nếu đúng nữa thì cái người đứng đầu của một quốc gia mà thay đổi nụ cười hé, lúc nào cũng có một trạng thái vui vẻ An vui thì vận mệnh của đất nước đó chính thức thay đổi.