CÂU CHUYỆN NGƯỜI NÔNG DÂN BỐ THÍ

Cái câu chuyện này nó xuất phát từ một người là nông dân.

Thì ông là người nghèo quá, cuộc sống Ông nghèo khổ quá. ổng cặm cụi làm việc và siêng năng nhưng mà cuộc sống Ông nghèo lắm. Thì có một ngày đó Thì ổng không có lý giải được cái cuộc sống của ông trong nhiều năm làm lụng cực khổ mà ông vẫn khổ quá. Thì ông mới bắt đầu ông đi lại gặp một vị thiền sư. Thì cái vị thiền sư đó nghe ông Trình bày xong, thì người nông dân mới hỏi là lý do tại sao ông cứ bị nghèo. Cái ông thiền sư ông cười và ông nói là gì tất cả những người giàu có hình người ta có phước báo người ta mới giàu. Người ta có phước người ta có phúc thì người ta mới giàu có. Nên là ông không có phước hoặc ông không có phúc nên là ông không có giàu.

Thì nghe như vậy thì người đàn ông đó cũng có tư duy một chút, và nói là gì vậy thì làm sao để tôi có phước.

Thì vị thiền sư mới nói là gì Phước báo của con người có được là do họ bố thí mà có.

Ông người nông dân suy nghĩ một hồi thì nói là gì tôi nghèo quá hà, tôi còn

không đủ miếng ăn thì làm sao mà bố thí.

Mà vị thiền sư nói thì chỉ có bố thí mới tạo Phước thôi. Mà nếu ông không có phước ở đời trước, thì buộc ông phải bố thí tích lũy Phước đời này. Vậy thì nếu mà không có bố thí để tạo Phước, nếu mà không có tích tạo Phước thì mình nghèo, mà nghèo thì mình lại sao ạ, Không có tiền để bố thí, mà không bố thí thì lại không có phước, mà không có phước thì quay lại cũng nghèo. Mà nghèo thì lại không có tiền để bố thí. Mà không bố thí thì lại không có phước. Mà không có phước thì quay lại cũng nghèo. Mà nghèo thì không có tiền để bố thí.

Bắt đầu ông nói xong thì ông thiền sư ổng cười. ông mới nói với ông nông dân là: do ông chấp niệm là bố thí là chỉ có tiền bạc. Nếu mà ông hiểu được bố thí của con người không chỉ có tiền thì ông chỉ cần làm bảy bố thí này thôi là con người ông sẽ được thay đổi. Thì từ Cái câu chuyện đó ra mà nó có bảy bố thí này.

Sau đó thiền sư mới nói 7 Cái bố thí này quan trọng đời người này cho người nông dân nghe. đầu tiên.